Người ta bảo tình yêu là vĩnh cửu. Sai, thực ra nó rất mỏng manh và dễ vỡ. Vậy cái gì mới là mãi mãi? Một vết xăm trên người ư? Cũng không đúng. Cho đến khi chúng ta chết đi, mọi thứ trở về với cát bụi thì còn lại dấu tích gì. Vậy thì có lẽ là sỏi đá, thứ luôn tồn tại qua hàng ngàn năm. Nhưng vũ trụ rộng lớn bao la này, đã trải qua hàng tỉ năm tiến hoá, và với thời gian như vậy, vài ngàn năm cũng chẳng thấm vào đâu.
Đời người có lẽ khoảng 60 đến 80 năm, so với thời gian của Vũ trụ thì chẳng là cái gì cả. Trái đất có 7 tỉ người, và đấy là chưa tính đến những sự sống ngoài hành tinh trong vũ trụ này, thì mỗi chúng ta chẳng là cái gì cả. Tôi từng nghĩ rằng mình là một người đặc biệt, và tôi thực sự cũng muốn như thế. Nhưng tôi thừa biết rằng thiên hạ sẽ chẳng đếm xỉa gì đến tôi hay bạn hết, bởi vì họ còn có những mối quan tâm khác, chỉ có tự bản thân chúng ta cho chính mình cái đặc quyền là người đặc biệt mà thôi. Bất cứ vấn đề, khó khăn nào mà bạn đang gặp phải, chắc chắn ở ngoài kia, cũng sẽ có những người có hoàn cảnh giống như bạn.
Vì vậy, tôi tự hỏi, liệu cuộc sống của chúng ta có ý nghĩa gì. Phần lớn chúng ta tốt nghiệp đại học xong, những người được "xã hội" cho là may mắn, kiếm được việc làm ngay, bước vào cuộc sống thực tế với cơm áo, gạo tiền, làm việc từ sáng đến tối, 8h/ngày, 6 ngày/tuần. Cứ vậy cày cuốc, lo mua nhà mua cửa, mua xe, lấy vợ sinh con đẻ cái, chạy trường, chạy lớp, lo cho con thi cấp 2, cấp 3, đại học, lo xin việc cho con, rồi lo dựng vợ gả chồng, cứ vậy lo cho đến lúc chết. Một cuộc đời hoàn toàn lo âu và toan tính.
Kẻ khốn cùng nhất trên thế giới này không phải là người không một đồng xu dính túi, mà là kẻ không có nổi một ước mơ. Hạnh phúc không phải là một cái đích đến, thực ra nó chính là quá trình. Giá trị của việc chinh phục một đỉnh núi nằm ở quá trình bạn leo lên đỉnh núi đó, sau này khi ngồi trò chuyện cùng bạn bè, cái mà bạn kể là quá trình leo lên đỉnh núi cực khổ thế nào, nguy hiểm ra sao, cho mọi người biết trải nghiệm của bạn như thế nào. Tôi thấy cuộc đời của chúng ta cũng giống như vậy, quan trọng là những giây phút, những cảm nhận trong thực tại. Bạn phải tận hưởng, ném mình lên từng con sóng, đi tìm sự vĩnh hằng trong từng khoảnh khắc.
Đạt Tôn